Buổi sáng khi thức dậy từ trên đồi cao, nhìn thấy một vùng biển dảo mờ sương thấp thoáng bên sườn núi, tôi hét lên vì bất ngờ vui sướng. Cô bạn cùng phòng còn đang ngủ vội bật dậy chạy ra ban công: “Cái gì, cái gì vậy?”. Tôi bảo, tớ không sao, chỉ là “view” đẹp muốn xỉu!
Từ ban công phòng tôi (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Vượt đèo
Chúng tôi bay đến Đảo Công Chúa (Puerto Princesa, Philippines) lúc chiều tà, rồi ngồi tiếp 6 tiếng trên xe van để kịp đến thị trấn El Nido trước nửa đêm. Xe chạy qua những đèo dốc quanh co và những xóm làng chơ vơ ven đường. Tôi cố dõi mắt quan sát cảnh vật xung quanh nhưng màn đêm phủ nhanh, chỉ còn vài bóng đèn le lói từ các nếp nhà, chỉ thấy núi non. Cũng có những đoạn đường rừng vắng lặng, chỉ thấy chập chùng phía trước. Anh lái xe cứng tay và đã nằm lòng đường xá nên những đoạn ổ gà xe vẫn qua êm ru. Nhóm bạn tôi nhỏ bé ngồi lọt thỏm giữa đám người Tây đi cùng, đứa ngủ vật vờ, đứa say xe vật vã.
Xe dừng ăn tối ở một quán nhỏ bên đường, có bán cơm với cá chiên, tôm hấp và vài ba món địa phương khác. Ở đây, cơm là món chủ đạo của người dân địa phương, sáng trưa chiều tối gì cũng vậy. Tôi mua được một ký xoài rừng chín cây vỏ ửng hồng, nhìn rất đẹp, thơm và cũng ngon kinh khủng. Mấy quả xoài này trở thành bữa khuya tại tan công khách sạn (mỗi đứa cầm một trái cạp ngon lành như hồi còn trẻ con), và là món thứ hai được ghi vào Sổ những món ăn thần thánh tại Philippines (Phil) của nhóm chúng tôi, sau món gà nướng Mang Inasal ở Manila.
Căn phòng tôi ở nằm trên một ngọn đồi cao Ảnh – Ngô Ly Kha |
Khách sạn tôi đặt nằm trên một ngọn đồi cao với tên gọi El Nido Viewdeck Cottages. Muốn lên tới phòng phải leo lên những con dốc cao lát đá và phủ hoa. Phòng làm bằng bên nứa và gỗ mộc, mùa mưa hơi có mùi ẩm mốc nhưng cũng khá rộng rãi, thoáng đạt. Tôi check in, gặm một trái xoài và tắm gội xong thì đã gần nữa đêm. Bỗng trời đổ mưa, tôi ra ban công ngồi hong tóc thì anh hàng xóm người Ấn bắt chuyện. Cô bạn cùng phòng tôi và bạn cùng phòng anh có lẽ đã ngủ rồi. Anh có một chai whisky uống dở, có mời nhưng tôi từ chối. Một lúc chuyện trò cao hứng anh chồm người sang hàng rào gác bằng vài thanh gỗ, ly rượu trên tay thơm nồng mà trời vẫn mưa lạnh. Thấy thèm được uống một chút nhưng vì đã (lỡ) từ chối rồi nên tôi kiêu hãnh không xin một ly.
Ra khơi
Trời chưa sáng thì đã có tiếng chim kêu quàng quạc đinh tai báo thức. Tôi dậy sớm, ra ban công và sửng sờ với biển trời bao la phía trước. Từ Agoda, tôi đã biết trước địa thế và hình hài của khách sạn, nhưng góc nhìn này còn dịu vợi hơn hình quảng cáo nhiều.
Chúng tôi ăn sáng ở Art Cafe theo lời gợi ý của đồng bọn đi trước. Quán nhìn ra biển, thức ăn và đồ uống tạm được nhưng giá hơi cao. Từ đây, đi bộ vài chục bước nữa thì ra đến bến thuyền. Tôi mua vé tour A – tour được đánh giá là hấp dẫn nhất trong 4 tour ở El Nido. Giá tour là 1000 peso/người đã bao gồm ăn trưa, ống lặn, áo phao và 200p phí môi trường. Nhóm cũng thuê thêm một máy chụp ảnh dưới nước với giá 800p/ngày để chụp cảnh lặn biển (nhưng do trục trặc kỹ thuật nên đến giờ vẫn chưa lấy được hình).
Bến thuyền (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Đúng 9 giờ, các thuyền đều đồng loạt khởi hành. Mỗi ngày, El Nido có khoảng 30 thuyền du lịch, mỗi thuyền chở 20 khách, con số này vẫn khá hạn chế với một vùng biển quá đẹp. Thuyền của tôi có khách Tây, Tàu, Ấn và cả người Phil. Chúng tôi quá phấn khích vì màu biển xanh thẫm trong vắt và những đảo nhỏ nằm ngang dọc bắt mắt nên đua nhau ra mũi thuyền chụp ảnh.
Bỗng một anh chàng lạ hoắc, hơi đẹp trai (lại người Ấn) bắt chuyện bằng tiếng Việt: “Biển đẹp lắm phải không?”. Tôi lớ ngớ chưa kịp trả lời thì anh nói tiếp, hôm qua anh đã thấy em ở sân bay! Anh làm quản lý cho một hệ thống nhà hàng ở Sài Gòn đã 2 năm, sành tiếng Việt và cả các điểm du lịch. Chuyện lẽ ra sẽ lâm li lắm nếu như vài phút sau đó trên bãi tắm, tôi đã không nhìn thấy hoặc anh đã không mặc một cái quần bông. Suốt hành trình tôi vẫn chuyện trò với anh lúc ăn trưa, lúc bơi, lúc lặn… nhưng đã nhìn anh như một… chị bạn mới quen. (Tôi vốn nhạy cảm với những anh… quần bông, nếu chẳng may anh đọc được thì vào đây xác minh hoặc đính chính giùm nha).
Nhổ neo Ảnh – Ngô Ly Kha |
Bãi cát trên hòn nhỏ (Small Lagoon) sạch boong và nước thì xanh ngăn ngắt, mát lành nhưng không quá mặn. Tôi bơi chán thì lại nằm trên nước ngắm mây trời. Nước sạch và trong tưởng chừng có thể uống ngay được. Hai cô bạn tôi cũng thích thú ngụp lặn dù chưa biết bơi. Tôi bỗng nhiên trở thành huấn luyện viên môn bơi cho hai cô bạn dù nhiều năm trước thầy dạy bơi đã liệt tôi vào hàng khó đào tạo. Đó là điểm dừng chân đầu tiên của tour A.
Bãi tắm sạch và nước trong vắt (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Khi chúng tôi quay lại thuyền thì trời nổi giông gió, mây đen bao phủ. Thuyền đi được vài mét thì mưa lớn vây quanh. Ai nấy đều ướt như chuột dù thuyền có mái che. Tôi ôm lấy một cây cột cho gió khỏi cuốn bay và phóng mắt về chiếc bát úp khổng lồ màu xám đục đang bao quanh con thuyền. Tầm nhìn bị thu hẹp. Giữa đại dương mênh mông, con thuyền tròng trành bé nhỏ, và số mệnh gần như nằm trọn trong tay Mẹ đất trời. Con người ngàn đời đi chinh phục tự nhiên và cứ ngỡ mình là người chiến thắng. nhưng hóa ra chỉ là những ảo tưởng mong manh. Hiếm hoi lắm mới chứng kiến được một màn mưa to giữa biển cả, tôi không sợ và thấy vui nhiều hơn. Đó cũng là khoảnh khắc đáng nhớ nhất của tôi trong hành trình này.
Khi chúng tôi đến điểm dừng tiếp theo thì mưa đã tạnh, vô số hòn đảo to nhỏ đưa đường cho con thuyền. Ở đây, nước biển có màu xanh vơ và vàng đồng do phản chiếu từ đám rong rêu và san hô bên dưới lớp nước trong. Thuyền dừng, du khách lại ngụp lặn dvà chơi trò chụp hình dưới nước.
Màu nước xanh quyến rũ (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Quả thật chẳng có từ ngữ nào để diễn tả hết vẻ đẹp của màu nước. Chỉ biết chúng biến họa liên tục và xanh trong với đủ các tông màu. Mát lành và quyến rũ. Nhất là vùng nước tĩnh ở Secret Lagoon, được bao bọc bởi các đảo nhỏ nối tiếp mà chúng tôi bơi thuyền kayak vào sau khi ăn trưa. Đây cũng là điểm dừng lâu nhất và rộng nhất nên có rất nhiều bạn bè từ các thuyền khác vui chơi cùng. Tôi chèo kayak chưa quen, lại chở đến 3 người nên đôi khi không kịp bẻ lái. Lúc sắm đâm sầm vào một đám đông đang bơi, chúng tôi hét toáng lên, mấy bạn cẩn thận, cẩn thận nhé. Vậy mà cũng có một cậu Tây giả chết khi thuyền đâm vào, cậu nằm dài trên mũi thuyền, giả vờ ăn vạ. Nhóm bạn cậu cũng rất vui, hào hứng chụp hình giúp và giải cứu khi thuyền chúng tôi bị mắc kẹt trong các hốc đá. Nhưng họ cũng nghịch ngợm vô đối khi len lén bơi theo và níu thuyền lại, khiến bọn tôi chèo gần chết mà thuyền không đi vì tưởng rơi vào vùng nước xoáy.
Một giai điệu mới của nước (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Vịnh bày đủ rộng để mỗi người chiếm một góc riêng vẫy vùng bơi lặn. Sau khi mệt phờ vì bỏi một đoạn dài ra thuyền lớn (vì không có điểm tựa, không sao leo lên lại kayak được), tôi phát hiện ra vùng nước nơi các thuyền thả neo có nhiều cá lớn và san hô đẹp nhất. Chỉ cần cúi mặt xuống nước là đã thấy ngay một thế giới đầy màu sắc, với nhím biển to bằng bắp chân, với các loại cá rất đẹp và chắc cũng ngon nữa. Tôi va phải một con sứa, ngứa rát chân, nên leo lên thuyền, mua một cây kem ốc quế từ thuyền của một ông bán dạo và ngồi chờ đồng bọn bơi về.
Nhìn tận đáy (Ảnh – Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Thuyền còn dừng ở điểm cuối là Seven Commandos Beach, với màu nước xanh ngọc bích. Tôi mệt quá nên ngủ thật trên thuyền, mấy cô bạn được anh hướng dẫn kèm đi lặn ngắm những loài cá nhỏ. Nghe bảo cá ở đây rất đẹp. Thuyền cập bên lúc hơn 4 giờ chiều, cả đám chúng tôi mệt rã rời nhưng vô cùng mãn nguyện.
El Nido là một thị trấn nhỏ xíu với vài trăm nếp nhà tềnh toàng nằm khép mình một một sườn núi đá thẳng đứng. Không có nhiều chỗ vui chơi, không có những dịch vụ giải trí rộn ràng, chỉ có “đặt sản” duy nhất là biển. Mà biển thì đẹp nao lòng!
Ảnh – Ngô Ly Kha |
Mỗi ngày, thị trấn nhỏ này đón chừng 600 du khách trên 30 chiếc thuyền du lịch, đi tham quan các tour trong ngày. Du khách cũng có thể book thuyền nhỏ cho nhóm vài ba người hay thuê hẳn một chiếc du thuyền riêng tư be bé. Loại hình cứ trú cũng đa dạng, khách có thể chọn ở nhà nghỉ ven bến thuyền, các khách sạn trên đồi hoặc những resort ngoài các đảo.
Bữa tối
Sau một ngày bơi lội rã rời, buổi tối chúng tôi đi bộ ra nhà hàng cạnh bến thuyền. Cả nhóm chọn một bàn ăn cạnh mép nước, chọn cá và mực rồi ngồi chờ đầu bếp nướng. Fuf chỉ gọi hải sản, nhưng họ vẫn mang ra 4 đĩa cơm với một ít salad hiếm hoi từ dưa leo và cà chua. (Món rau ở Phil rất ít có trong thực đơn, tôi sẽ viết thêm ở các bài sau). Nhóm cũng gọi bia Heikneken nhưng đã bị nghe nhầm thành một loại cocktail nào đó, rất nồng vị cồn, chẳng thể nào uống được. Nhưng mực và cá mú thì tươi ngon, cộng thêm biển xanh một màu ma mị.
Tôi chụp từ bàn ăn cạnh mép nước (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Các nhà hàng và quán ăn ở đây buổi tối đều đỏ lửa và đặt sẵn các khay mực, cá, cua, ghẹ… cho khách tha hồ lựa chọn. So với các vùng biển miền Trung thì giá hải sản ở đây có mềm hơn một chút, nhưng đa phần các đầu bếp chỉ làm món nướng… muối tiêu và nước chấm là một loại… sốt chua ngọt. Nhưng họ lại rất sẵn lòng cung cấp nguyên liệu cho khách tự pha chế đồ chấm riêng cho hợp khẩu vị.
Sau bữa tối, cả đám đi loanh quanh thị trấn nhưng chẳng có gì chơi được. Ở quán cafe nọ, bạn nhạc đã chuẩn bị dạo đàn nhưng rồi cúp điện, nên họ cũng yên lặng theo. Chúng tôi mua bánh crepe vị mật ong và tắc nhâm nhi trên đường về. Món này cũng được ghi vào Sổ những món ăn thần thành ở Phil vì mật ong rừng thơm lừng, chua chua ngọt ngọt rất hấp dẫn.
Sách và mưa
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm đi tìm loài chim kêu đinh tai, nhưng nhìn hết các kẽ lá ngọn cây vẫn không thấy con chim nào. Tôi đi hỏi bạn tiếp tân, bạn bảo, không phải chim đâu, là côn trùng đấy. Các phòng nghỉ nằm len lỏi dưới những tán cây to, với vách đá dựng đứng phía trước. Ban ngày ve kêu rền rã, còn rạng sadng thì một loài khác hòa tấu. Chẳng biết là loài gì, mà tiếng kêu nghe chát và to gấp nhiều lần tiếng ve.
Tôi đi bộ ra biển thì trời mưa nho nhỏ, bến vắng, sạch và không mùi, chỉ có đám thuyền vẫn kiên nhẫn nằm đợi du khách rong chơi. Đường về, tôi lội mưa mua một ít khoai tây đóng hộp, mì ly và cà phê hòa tan cho cả nhóm ăn sáng, phòng khi trời mưa to hơn. Về đến phòng, tôi lót một chiếc ổ ấm áp trên ghế dài ở ban công với áo khoác, gối và khăn bông nằm đọc sách. Đọc hết cả chục tản văn và đám bạn vẫn chưa thức dậy.
Tôi mang theo “Đà Lạt” còn Venice thì mượn ở tủ sách khách sạn (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Kayak một mình
Sau bữa sáng ở nhà hàng của khách sạn, chúng tôi lại ra biển, vì cũng chẳng còn nơi nào khác để chơi. Theo lịch trình, nhóm sẽ đi tour C cũng tắm, bơi, lặn, ngắm cảnh… nhưng ở các hòn đảo khác; nhưng vì trời âm u và nhóm đã quá mãn nguyện với tour hôm trước nên quyết định sẽ về Puerto Princesa sớm hơn.
Nhưng nhìn mặt nước trong xanh đầy cám dỗ tôi không kiềm lòng được. Rủ rê mãi mà chẳng có bạn nào đi cùng, nên tôi thuê một chiếc yayak với giá 200p/giờ và một anh chàng hướng dẫn (vì sợ chết) để bơi ra các đảo gần bờ.
Lại ra khơi (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Lại ra khơi
Chèo thuyền trên biển khó hơn nhiều so với trong vịnh nước đứng yên, nhưng bù lại là cảm giác thong dong khi ở giữa một vùng mênh mang sóng nước. Tôi chèo chậm, ở những vùng gần các đảo, nước nông đủ nhìn thấy rõ san hô và rong rêu bên dưới. Gặp hai cậu nhóc chỉ chừng 9 – 10 tuổi đi câu bằng kayak, suốt một buổi sáng mà chưa câu được con nào. Nhìn bộ mặt lấm lem buồn rầu của hai nhóc, tôi buồn cười quá, nhớ mình cũng từng có một tuổi thơ dữ dội như thế. Ở vùng biển xa hơn, có một bác lớn tuổi cũng đi câu bằng kayak. Từ xa tôi hỏi, có con cá nào không bác. Thế là bác xách xâu cá giơ lên, một con to bằng bàn tay xòe, một con chỉ bé bằng nắm tay. Ở đây, khách du lịch cấm bắt cá dưới mọi hình thức, cùng lắm là chỉ được mang về vài vỏ sò và một ít cát, nhờ vậy mà biển được bảo tồn.
Tôi chèo được nửa giờ thì bỗng trời đổ mưa, hòn đảo gần nhất cũng cách đó chừng 10 phút. Anh hướng dẫn hỏi tôi có muốn ghé vào đảo nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng tôi nghĩ giữa biển có lẽ… an toàn hơn, nên bảo anh cứ để tôi chèo.
Khi trời chuyển mưa (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Một lần nữa, tôi được dầm mưa giữa biển khơi! Con thuyền bé nhỏ và mong manh như chiếc lá tre trôi giữa dòng sông rộng, không thấy bến bờ, không thấy lối ra, chỉ có sóng hăm he bên dưới và mưa bủa vây phía trên. Trận mưa hôm qua tôi có con thuyền lớn, có đồng đội; giờ tôi hầu như chỉ một mình, đơn độc với con thuyền tí hon. Như phận người nhỏ bé giữa dòng đời!
Nhưng tôi chẳng có thời gian để trầm mặc lâu, trên mặt nước từng đàn cá nhỏ đang bay lướt trên đầu ngọn sóng. Chúng vẽ những đường cong đẹp mắt theo hướng mũi tên, thẳng tiến về phía trước. Tôi quá phấn khích nên chèo vội về phía ấy, dù mưa mịt mù nhìn chẳng rõ lũ cá có màu gì. Trên mỏm đá ven bờ, một con cò xám cũng được mùa bội thu. Nó đứng lặng yên, rụt cái cổ ướt sũng như thiu ngủ, nhưng con cá nào lơ đãng trôi qua là sẽ bị tóm cổ ngay. Bức tranh trong mưa ấy nhạt nhòa một màu xám, lại sống động lạ thường.
Biển sau mưa (Ảnh – Ngô Ly Kha) |
Chia sẻ của tôi:
1. Bạn có thể mua vé giá rẻ của hãng Cebu Pacific. Mua từng chặng khứ hồi riêng biệt từ SG – Manila, từ Manila – Puerto Princesa (PP) thì giá sẽ mềm hơn. Đôi khi hãng cũng khuyến mãi vé 1peso, nhưng may mắn lắm mới mua được. Đặt vé ở đây: https://www.cebupacificair.com/
2. Đến PP, bạn có thể bắt tricyle đến bến bus RORO hoặc bắt ngay xe van trong bãi xe của sân bay để đi El Nido. Van chạy chừng 5 tiếng với giá 500p, còn bus thì lâu hơn, với giá chừng 350p. El Nido nhỏ xíu nên hãy nhờ họ đưa xe đến tận khách sạn, mà không cần thêm tiền.
3. Bạn có thể book khách sạn trên Agoda hoặc Booking
4. Không cần đặt trước vé cho các tour đi đảo, có thể mua ngay tại bến thuyền vì các tour đều có chất lượng giống nhau. Giá tour từ 1000 – 1200p, bạn có thể thương lượng được chút ít.
5. Hãy thử dùng các món ăn địa phương bán trong những chiếc nồi nhôm ở các quán ven đường. Đặc biệt là món súp xương bò (beef buffalo) của quán ăn sơn xanh, đôi diện với hàng dừa dẫn ra biển (tất nhiên là tôi nhớ chính xác địa chỉ, nhưng bạn cứ thử tìm theo chỉ dẫn này xem sao).
Theo: Ngô Ly Kha
https://ngolykha.wordpress.com