Bạch Mộc Lương Tử, đi Lào Cai về Lai Châu

Bạch Mộc Lương Tử, đi Lào Cai về Lai Châu (Cập nhật 11/2024)

Cùng Phượt – Như các bạn đã biết thì có 2 đường để leo Bạch Mộc Lương Tử theo hướng từ Lào Cai hoặc Lai Châu. Mỗi hướng sẽ có những điều thú vị riêng, nếu có thể các bạn có thể sắp xếp lịch trình để đi từ 1 hướng và về bằng hướng còn lại. Bài viết chia sẻ của bạn Kaze Hoa (từ 31/12/2015 đến 3/1/2016) sẽ giúp các bạn trong việc đi theo lịch trình này.

7h sáng ngày 1/1/2015 tại thành phố Lào Cai (Ảnh – Kaze Hoa)

Lịch trình sơ bộ:

Đêm 1 (31/12): Hà Nội – Lào Cai
Ngày 1 (1/1): Lào Cai – bản Kỳ Quan San (xã Sàng Ma Sáo, huyện Bát Xát) – bắt đầu leo – tối lên đến lán 2100m
Ngày 2 (2/1): Leo tiếp lên 2400m (là chỗ nhìn thấy núi Muối) và đỉnh Chuồn Dê 2600m rồi 3035m (đỉnh Bạch Mộc) – xuống Lai Châu
Ngày 3 (3/1) Xuống chân núi phía bên Lai Châu (bản Dền Sung, xã Sin Suối Hồ, huyện Phong Thổ).
Đêm 4: Lai Châu – Hà Nội

Ngày 1 (1/1/2015)

Tóm tắt lại ngày đầu tiên như sau:
2h sáng đến Lào Cai. 8h sáng xuất phát đi Sàng Ma Sáo. 11h đến nhà chú A Sểnh ăn trưa. 12h30 bắt đầu leo. 8h tối đến lán 2100m cắm trại.

2h sáng đến bến xe LC, cả lũ kiếm nhà nghỉ lăn ra ngủ tiếp. 7h sáng tỉnh dậy vô cùng hào hứng và phởn phơ trong cái lạnh của vùng núi cao.

Những bước chân đầu tiên đã dốc dồng dộc như thế này đây. (Ảnh – Kaze Hoa)
Cây phong lá đỏ đầu tiên và duy nhất chúng tôi thấy trên đường leo Bạch Mộc (Ảnh – Kaze Hoa)

Chính xác là lúc ấy cả lũ đi lạc, đang lớ ngớ không biết phải đi đường nào tiếp thì tình cờ ngước mắt lên khoảng không gian đỏ rực lá phong. Đến bây giờ mình vẫn chịu không hiểu được tại sao cây phong có thể mọc được ở đây, và lại chỉ có duy nhất 1 cây như thế này. Nếu là cả 1 rừng thì hẳn là sẽ ngất vì đẹp mất.

Điểm nghỉ chân tử tế đầu tiên sau 3 tiếng đồng hồ bò trên núi, và cũng là nơi bọn mình nghe được tin dữ là còn phải bò như thế 6 tiếng nữa T_T

Ảnh – Kaze Hoa
Lá phong nhặt được trên đường này (Ảnh – Kaze Hoa)

Qua chỗ nghỉ chân ấy là đến 1 đoạn dốc tởm dốc lợm luôn. Nhưng mải miết đi nên chả đứa nào chụp ảnh. Nói chung là 99% ảnh được chụp lại đều là những giây phút sung sướng phởn phơ ngắm cảnh, chứ cái lúc thở phì phò như trâu vì mệt và đuối sức hay những lúc tự nguyền rủa vì hành xác ngược đãi bản thân thì chả đứa nào chụp lại hết. Tầm 8h tối thì đến điểm cắm trại ở 2100m.

Nói thật là cho đến thời điểm ấy mình vẫn thích Tà Chì Nhù hơn. Chỗ cắm trại ở 2500m của TCN đẹp hơn nhiều, không gian rất thoáng và rộng. Cảm giác khoáng đạt hùng vĩ chứ không tù túng chen chúc như chỗ này. Nói vậy thôi chứ ở cái chỗ như thế này thì thấy nhiều lều đông người cũng thấy ấm áp hơn hẳn.

Đêm ấy ăn cơm với gà nướng và rau cải luộc. Ăn mà nhớ đại chiến gà ở Đồng Cao + 1 loạt những ông bạn nhí nhố phá hoại cười kiểu thiến chưa dứt ấy khủng khiếp. Mấy đứa ngồi co ro bên bếp lửa hơ chân hơ tay hơ mông cho đỡ rét. Khiếp, rét sao mà rét thế cơ chứ, dễ đến 2 độ mất. Đang hơ thì hết củi, cả lũ nháo nhào đi tìm củi, lửa tắt có 2′ mà cảm giác tay chân tê cóng như sắp chết đến nơi ấy.

Chân dung con gà đêm ấy đây (Ảnh – Kaze Hoa)

Ngày 2 (2/1/2015)

Tóm tắt ngày thứ 2 như sau
5h sáng xuất phát, 6h30 mặt trời mọc, 9h sáng lên đến 2700m, 10h sáng lên 2800m ăn trưa. 1h trưa nhìn thấy đỉnh Bạch Mộc. 3h kém 10 đến đỉnh Bạch Mộc. Xuống Lai Châu. 7h tối nghỉ đêm ở 1 chỗ nào đó.

4h sáng mò dậy. Ôi chao là cóng. Ra khỏi lều, trời vẫn còn tối thui thui. Bỗng thấy mọi thứ xung quanh lấp lánh lạ thường, tay động vào cái gì cũng thấy buốt, hóa ra là băng tuyết. Ừ, băng tuyết thật ấy, như trong ngăn đá của tủ lạnh ấy. Cái lấp lánh kia cũng chính là hắn, 1 lớp băng tuyết mỏng bao phủ mọi thứ xung quanh.

Co ro húp vội bát mì rồi thu lều sắp xếp đồ đạc lên đường. Trời vẫn tối thui thui. Mò mẫm cầm đèn pin đi trong đêm tối. Đi bằng ý chí có khác, cứ phăm phăm đi, rồi lúc đồng đội bị tụt lại phía sau thì dừng lại đợi. Cứ thế đi xuyên rừng, cho đến lúc quay nhìn lại và thấy 1 vệt chân trời đỏ rực, mới biết mặt trời sắp lên.

Đoạn từ rừng già ra vách đá cũng kinh khủng thật, toàn vách đá dựng đứng, người sau phải lựa lúc người trước trèo qua rồi mới dám mò lên, sợ trượt chân thì lại lăn lông lốc cả lũ xuống dưới thì khổ.

Lúc đi trong rừng, mình đã đinh ninh là thể nào mặt trời cũng mọc lúc mình vẫn còn ở trong rừng. Thôi thì ngước mắt nhìn qua kẽ lá cũng đủ thấy đẹp rồi. Ai ngờ ra đến con đường mòn nhỏ xíu dọc vách đá rồi, mới hướng mắt ra xa và nhìn thấy 1 đốm đỏ bé tẹo tèo teo. Mặt trời lúc ấy nhỏ bé thế đấy. Và chỉ trong 5′ ngắn ngủi, nó biến hình thành 1 quả bom nguyên tử khổng lồ chói chang như thế này đây.

Đây này, ban đầu nó bé tí tẹo tèo teo (Ảnh – Kaze Hoa)
Sau nó nở ra như thế này này, nhú dần lên trên và càng cao càng to (Ảnh – Kaze Hoa)
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Cảnh rồi, người đây. Trong số các bức ảnh chụp người, mình thích nhất cái này.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Chân dung những người bạn đã cùng mình đón ảnh mặt trời đầu tiên của năm mới đây.

Ảnh – Kaze Hoa

Chặng đường gian nan còn dài lắm. Ngắm mặt trời mọc xong rồi, lại thở hồng hộc như trâu, bò tiếp.

Lần này đi mình vẫn vác máy ảnh đi, hòng kiếm được mấy bức để đời. Và đây là thằng em đã cưu mang em máy ảnh ấy suốt 3 ngày hành xác khổ sở.

Ảnh – Kaze Hoa

Điểm dừng tiếp theo là mấy tảng đá, mà nghe đồn là từ chỗ này nhìn xuống núi Muối mà nói thật là mình nhìn mãi chả thấy núi Muối đâu, hay vì lúc ấy mắt mờ chân run quá hay sao mà không nhận ra em nó.

Mấy tảng đá này nằm ở tầm 2600m, nhìn thẳng lên đỉnh Chuồn Dê 2800m. Cảnh ở đây như thế này này.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Đi tầm 100m nữa thì đến chỗ này. Gặp anh Mèo Già. Mình biết anh ấy từ khá lâu rồi, có fb rồi mà bây giờ mới gặp. Nhờ anh ấy chụp cho cả 4 đứa với biển mây 2700m.

Lúc ấy là 9h sáng 2/1.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Đi 1 đoạn nữa là đến đỉnh Chuồn Dê (nói thật là cũng không nhớ đi qua nó lúc nào T_T), rồi bắt đầu xuống dốc và đi 1 đoạn đượng cực kỳ thoai thoải dễ đi. Ôi sung sướng.

Đến 10h thì dừng ở lán dê nghỉ ăn trưa. Cảnh chụp từ lán dê đây.

Ảnh – Kaze Hoa

Trời xanh ngắt ngằn ngặt biếc biềng biệc, không 1 gợn mây vì mây nằm ở bên dưới hết rồi.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Đoàn leo núi của mình đây. Porter gồm có chú A Sểnh, cô Mò vợ chú và em Chứ (tên khác là Sơn) con rể chú. Thực ra còn 5 mạng nữa nhưng là nhóm khác (đi ghép mà), và các bạn ấy đang ngủ.

Ảnh – Kaze Hoa

Bữa trưa hôm ấy có thịt lợn, cơm và rau cải luộc. Ôi chao thịt lợn vừa ngon vừa mềm, lâu lắm rồi mới được ăn thịt heo mà ngon đến thế.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Ăn xong chưa ngáp được cái nào đã phải nhấc mông lên đi. Kết quả là đi chưa được 15′ đã nghỉ đến 2 lần.

Ảnh – Kaze Hoa

Sướng nhất trên đời này là được bạ đâu nằm đấy, cứ chỗ nào nắng ấm râm mát là lăn ra nằm, mở mắt ra là đất trời cỏ cây hoa lá.

Ảnh – Kaze Hoa

Ngày 2 (2/1/2015)

Từ 2800m lên đến đỉnh cũng là những khoảng thời gian cuối cùng mình được nhìn thấy mây bên Lào Cai. Mây như thế này này.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Lên đến 2800m, cũng là lúc nhìn thấy đỉnh Bạch Mộc. Ôi em ấy cũng chẳng đẹp đẽ lộng lẫy gì cho cam, mà sao tôi khổ với em như thế này?

Có thấy phần vách núi trắng trắng chạy ven rừng cây xanh xanh không? Chính xác thì đấy là đường bọn mình đã men theo để lên đến đỉnh núi đấy. Men theo vách đá, đu cây mà leo lên (cái đống xanh xanh là rừng trúc đó), nhìn chông chênh nguy hiểm phết chứ chả đùa.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Chặng đường từ 2800m lên 3035m, nói thế nào nhỉ, mệt và khá đuối sức. Đi 1 tẹo nghỉ 1 tẹo. Đã có lúc nghĩ là nếu không phải vì về theo lối Lai Châu, tức là phải qua được cái đỉnh kia mới về được, thì mình chả leo lên đỉnh làm gì.

Chinh phục? Khám phá? Thử thách? Trải nghiệm? Ừ thì mọi người thích và muốn những thứ như thế, nên lúc nào cũng lặp đi lặp lại những từ như vậy, chứ mình thì tùy. Mình đi vì mình thích, thích núi rừng thích cảm giác tự do bay bổng giữa đất trời cỏ cây hoa lá, vậy thôi. Chứ mình không phải đứa lúc nào cũng ham cảm giác chinh phục, cảm giác ĐẾN ĐÍCH. Nếu ham muốn cái cảm giác ấy thì hẳn là mình đã hoàn thành cái gọi là 1 đỉnh 4 cực và 1 đống thứ lằng nhằng dân tình hay nhắc đến từ lâu rồi. Chịu, không hứng thú. Mình đến những nơi nào mình muốn, không cần nó phải là đỉnh cao nhất, chỉ cần nó là nơi đẹp nhất với mình, là đủ.

Nhưng thôi, vượt qua được cái đỉnh cao cao kia thì mới sang Lai Châu mà về được, nên cố mà bò tiếp vậy.

Sau khi men được 1 đoạn vách đá kia, thì rừng trúc nó ngợp trời như thế này đây. Và thực sự là rất muốn ngất trên giàn quất.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Xuyên rừng trúc, chả biết bao lâu, cứ vừa đi vừa nghỉ, 1 lúc thì cũng lết được đến đỉnh Bạch Mộc. Đứng từ đây nhìn được sang Fansipan đó.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kazeo Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Tranh thủ chụp được mấy cái ảnh rồi cũng phải đi xuống. Lai Châu.

Đoạn đầu tiên lại vẫn toàn rừng trúc, trúc và trúc. Lúc mặt trời lặn cũng là lúc nhìn được sống lưng khủng long mà thiên hạ đồn đại. Cảnh lúc ấy ảo tung chảo, bên trái mặt trăng bên phải mặt trời, chân trời thì hồng rực, xen kẽ giữa màu xanh núi rừng và màu xanh của bầu trời. Tiếc là vội vàng đi quá nên không có thời gian chụp hình được.

Lần này đi gấp gáp vội vàng sao sao á. Cứ cắm mặt xuống đất mà đi, chả có mấy khi ngẩng được cái mặt lên ngắm nghía. Ngẩng được lên muốn chụp hình thì lại bị giục. Chẹp.

Sống lưng khủng long.

Ảnh – Kaze Hoa
Mặt trời lặn (Ảnh – Kaze Hoa)
Ảnh – Kaze Hoa

Cùng lúc với mặt trăng bắt đầu lên cao và đường chân trời đỏ rực.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Tầm 7h gì đấy đến 1 chỗ có thể cắm trại được (cơ mà không có nước), có 1 đoàn chục người cắm trước rồi. Cả lũ ăn tạm đồ linh tinh rồi ôm nhau ngủ, trong khi đoàn kia ăn lẩu nấm thơm lừng. Cơ mà ngủ vẫn ngon, ngủ say như chết luôn. Đúng là chỉ cần có bạn bè bên cạnh là đủ rồi, chả cần ăn =)))

Ngày cuối (3/1/2015)

Quang cảnh sáng ngày hôm sau này. Đêm trước không lạnh bằng đêm đầu tiên, không thấy băng tuyết và tỉnh dậy cũng ko thấy buốt lắm.

Ảnh – Kaze Hoa

Dọn lều xong lên đường đi tiếp và tìm nguồn nước. Đấy, nhịn uống nước, miệt mài leo xuống đến 10h thì đến suối. Ôi chao ơi nước suối sao mà nó ngọt mát ngon lành đến thế cơ chứ. Mặc dù đang mùa cạn, gọi là suối thôi chứ cạn cong cạn queo, róc rách được vài ba dòng nước chảy tí tách qua thảm rêu.

Tranh thủ chụp ảnh trước giờ ăn trưa.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Lại lên đường. Balo đứt quai nên thằng zai duy nhất bị buộc như bà đẻ dư lày đây.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Trekking xuyên rừng già Lai Châu.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Đi dọc lòng suối cạn. Khiếp đau hết cả chân.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Từ lòng suối cạn này có thể nhìn lên đỉnh núi mà mình mới ngất trên ấy mới đây.

Ảnh – Kaze Hoa

Tiếp tục chạy xuyên rừng thảo quả (sau khi đã được thử mùi vị như riềng của nó) và thảm thực vật phong phú ở rừng già Lai Châu. Thảo quả là cái mầm này này. Mầm tròn tròn bên trái ấy, bên phải là mầm cây.

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Rồi đến được con đường hạnh phúc, nhìn thấy ruộng bậc thang và nhà sàn T___T. Cứ ngỡ là đã đến lúc kết thúc đường rừng…

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Có thấy cái chấm màu hường bé tẹo là tui ko? (Ảnh – Kaze Hoa)

… Nào ngờ qua 1 đoạn ruộng là lại đến đường rừng tiếp…

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Trời đã xế chiều…

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Gặp 1 đoạn đường bằng như thế này cũng là hạnh phúc lắm rồi..

Ảnh – Kaze Hoa

Và cuối cùng cũng đến được con đường hạnh phúc thực sự dẫn đến bản. Nghe mấy anh dân bản nói là đi tầm 10′ là đến bản thôi, nhưng cuối cùng nó thành 30′, cơ mà được đi đường bằng là tốt lắm rồi.

Đoàn quân dặt dẹo trở về đây

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Và cuối cùng cũng chạm đích lúc 5h kém 5′ ngày 3/1/2015. Đối với mình thì đây mới là đích, không phải đỉnh Bạch Mộc đâu T__T

Bản Dền Sung, xã Sin Suối Hồ, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu – là địa danh kết thúc chuyến leo núi 3 ngày 2 đêm vãi cả linh hồn của 4 đứa dặt dẹo (đùa chứ khỏe phết =))

Ảnh – Kaze Hoa
Ảnh – Kaze Hoa

Sau đó đi xe ôm về UBND xã và đi tiếp taxi đến bến xe. Ôi thôi cái quãng đường đi taxi này thì đúng là ác mộng, người vẫn đang khá mệt và yếu sức, trời lạnh chưa kịp mặc thêm áo, ngồi ghế sau cùng đúng cái chỗ gió nó rít vào lạnh ghê người, thế là say như điếu đổ. Đời tôi chưa bao giờ say xe khổ sở thế này đâu T____T.

Lết được đến bến xe Lai Châu, vác được cái xác lên cái giường cuối xe, ấp trong đống chăn và quần áo dày cộm cho khỏi lạnh, xong ngủ 1 giấc ngon lành. Nửa đêm nóng quá tỉnh dậy cởi áo thì đúng cái lúc xe nó cua 1 phát dốc vài phát đổ đèo vài chục phát ngọt như mía lùi, và thế là lại nôn nao say xe. Xong thả mình cái phịch xuống ngủ tiếp. 5h sáng về đến Hà Nội mừng như đi đánh nhau sống sót trở về.

Đấy, chuyến đi đầu năm vãi cả linh hồn của tôi đấy =))))

Nguồn: Kaze Hoa

Bạn thấy bài viết này thế nào?

Hãy để lại đánh giá của bạn nhé

Đã có 24 bình chọn và điểm trung bình là 4.7

Chưa có đánh giá nào